Trang

Thứ Ba, 18 tháng 11, 2014

Chap 3

-Trời đất cậu làm gì mà người ta rượt cậu vậy – Vừa chạy tôi vừa hỏi Tao, mệt muốn chết.Sao mà bon kia dai sức dữ vậy không biết.Chạy nãy giờ gần nửa tiếng rồi mà họ vẫn đuổi theo chúng tôi

-Hộc…hộc …Ai bảo bọn họ tới sau mà còn chen lấn,đã vậy còn đòi đánh mình nữa…..Mình tức quá,đánh họ lên.Ai ngờ lúc mình chuẩn bị tới chỗ cậu…..Bọn họ….họ kêu thêm người tới….Mình sợ mình đánh không lại…Mệt quá ,cái bọn này khỏe như trâu á…

-Cậu lúc nào cũng gây rối hết vậy…Cậu hại mình lần trước chưa đủ sao…Làm bạn của cậu thiệt là khổ mà

-Hic…mình xin lỗi mình không cố ý…

-Xin lỗi cũng đâu làm gì được đâu thôi ráng chạy đi….Mệt quá đi….

Chúng tôi cứ chạy mãi cho đến khi tới ngã rẽ

-Giờ mình chia ra chạy đi,cậu bên trái mình bên phải…

-Oh vậy đi,ráng cẩn thận….

-2…3 ..chạy…

Về Tao thì nhờ là con nhà võ + chân dài nên thoát là chuyện đương nhiên.Còn về phần Baek nhà ta thì…

Trong khi tôi đang chạy trối chết thì tôi lại vô tình gặp lại tên lựu đạn đó.Hắn còn chặn đường tôi nữa.Ông trời à, ông thiệt là bất công mà

-Ô kìa, bé bi à .Em đi đâu vậy

-Tôi đang bận khi khác nói chuyện được không?Giờ anh tranh đường chút được không?

-Nếu anh nói không thì sao nào?

-Mặc kệ anh …* Quay lưng lại* Chết rồi bọn chúng sắp rượt tới nơi rồi. *Mếu máo* Năn nỉ anh đó,anh tránh ra dùm tôi được không?

-Sao vậy,ủa cái gì mà ồn ào vậy nhỉ.

-Bọn họ tìm tôi đó,giờ anh tránh đường dùm tôi được không?

-Nếu anh nói,anh có thể giúp em thoát khỏi bọn chúng thì sao? 

-Sao cũng được,mà anh nghĩ anh có thể đánh lại bọn chúng sao? Giờ tránh đường cho tôi được chưa

-Giận anh à ! – Nói rồi Chan Yeol lại níu tay tôi lại.

-Bây giờ tôi không có thời gian đôi co với anh,tránh ra

Cậu ta không những không nghe lời tôi cậu ta còn la toáng lên: - Ở đây này! …

Và….

………

………

………

Để bịt miệng cậu ta tôi đành phải…….hôn cậu ta .Nụ hôn đầu tiên của tôi xảy ra lãng nhách vậy sao.Sao số tui khổ vậy nè.Thân hình cậu ta áp sát vào tôi,vì cậu ta quá cao nên tôi phải nhón lên kéo đầu cậu ta xuống.Chắc là nhìn mắc cười lắm,người đi đường ai cũng nhìn chằm vô tôi và hắn.Nói thiệt, giờ mà có cái lỗ nào tôi chui xuống ngay lập tức,không ngoi lên đâu.

Bọn kia vừa đi tôi liền đẩy cậu ta ra.Nhìn cậu ta kìa,mắt thì trợn ngược lên,miệng thì không khép lại được.Có cần phải tỏ ra như vậy không? Cái loại như cậu ta thì hôn có là gì đâu.Cứ làm như trai mới lớn á.( Ad: Chớ thím nghĩ nó là cái gì?)

-Em …. hôn … tôi?

-Cứ coi như là không xảy ra chuyện gì đi. Bây giờ tránh đường đi,tôi phải về nhà.Trễ rồi.

-Em cướp đi nụ hôn đầu đời của tôi rồi em bỏ về được sao?

-Anh nói cái gì nụ hôn đầu của anh à?

-Tôi nói đùa với em làm cái gì? Tôi không biết ,em phải đền bù cho tôi

“Ôi trời nhìn cậu ta nghiêm túc quá,không lẽ là thiệt à.Tôi cũng bị mất nụ hôn đầu tiên vậy.Mặc kệ,coi như là không biết gì đi.Trốn là thượng sách”.
- Hahaha hôm nay trời đẹp quá ha…Tôi về đây….Chúc anh buổi tối vui vẻ…..Nói rồi tôi liền co giò bỏ chạy,anh ta vì quá bất ngờ trước hành động của tôi nên cứ trơ mắt nhìn tôi bỏ chạy.Khi tôi chạy được khoang 20m tôi nghe anh ta hét với lên nhưng mà nội dung là gì thì tôi không rõ lắm.Thôi kệ tới đâu rồi tới.

………………………..

Ngày hôm sau

-Cậu không sao chứ,hôm qua mình lo cho cậu lắm – Tao mếu máo nhìn tôi,có ai như cậu ta không chứ, nhìn thì hầm hố giông như mấy sư phụ kung fu nhưng mà hở tí là khóc , là làm aegyo.Haiz - 
Nhờ phước của cậu nên chưa chết

-Mình xin lỗi mình không cố ý….mình…- Nói rồi nước mắt cậu ta như sắp rớt xuống,đôi mắt cậu ấy dần ửng đỏ.

-Thôi, thôi không có gì đâu khóc lóc cái gì.Khóc là giận thiệt đó.Thôi nín tí hồi cậu phải mua sữa cho tui.

-Um hì hì

Khi chúng tôi tới cổng trương thì thấy Chan Yeol đã đứng sẵn ở đó.Tôi định lơ hắn để đi tiếp nhưng hắn đã nhanh tay kéo tay tôi lại.

-Định đi đâu vậy,hôn anh xong rồi bỏ chạy là được hả cưng?

Tao nhảy cẩng lên: - Cái gì cậu hôn hắn á?

-Tao… cậu vô trước đi,mình muốn nói chuyện với Chan một chút.

-Nhưng…Thôi mình vô trước đây, tí hồi mình xử cậu sau

………………………….

-Chan Yeol à,thật sự tôi thấy tôi rất có lỗi với anh – Càng nói đầu tôi càng cúi thấp xuống,dù gì thì tôi cũng là người làm sai mà

-Em biết vậy là tốt.Giờ thì em phải đền bù cho tôi,nụ hôn đầu tiên của tôi đó em yêu

-Không phải.Ý tôi không phải như vậy.Thật sự lần trước….

-Ý của em là như thế nào? – Nói rồi anh ta cúi đầu xuống,khuôn mặt của anh ta gần như áp sát tôi,chỉ cần tôi dịch chuyển thêm một chút nữa là tôi có thể chạm môi anh ta rồi

-Nhắm mắt lại tôi nói: Lần trước là tôi tỏ tình nhầm người

-Anh ta nheo mắt nói: Nhầm người ư!Em đang đùa với tôi ư?

-Tại vì lần đó tôi không đeo kính.Thật sự là tôi sai,anh muốn tôi làm gì cho anh cũng được – Tôi ấp úng đưa ra yêu cầu nhưng tôi không biết chính nó đã ảnh hưởng tới cuộc sống như thế nào

-*Cười nhếch mép* Hóa ra là vậy, hèn gì em nhận không ra tôi.Được thôi,nếu em đã nói vậy thì em phải thực hiện cho tôi ba điều.

-Được.Thôi tôi đi học đây.Xin lỗi anh

Chan dựa lưng vào tường,nhìn theo bóng dáng nhỏ bé của Beak khuất xa dần,anh nhỏ giọng nói:
-Em sẽ không thoát khỏi tay tôi đâu cưng à
END CHAP 3

Thứ Ba, 9 tháng 9, 2014

Chap 2

“Dậy đi con, sắp trễ học rồi đó.” Mẹ Baek Hyun dùng hết sức để kéo chăn lôi Baek Hyun ra ngoài.
“Con không muốn đi học đâu, omma xin cho con nghỉ đi”. Nhưng Baek Hyun vẫn cố chấp bám thật chặt vào thành giường, hôm qua mất mặt đến vậy tâm trạng đâu mà đi học cơ chứ. Tên đó còn nói sẽ lên tìm cậu a~
“Giờ xuống giường, chuẩn bị đi học hay là con muốn đi nha khoa, con chọn đi.” Bà Byun nghiêm mặt.
“Con đi học liền.” Vừa nghe tới đó thôi thì tim Baek Hyun đã muốn rớt ra ngoài rồi. Hồi đó có lần Baek Hyun làm biếng đi học, giả bộ đau răng thế là mẹ cậu lập tức đưa cậu lên nha khoa. Hậu quả thì ai cũng biết rồi đó, bác sĩ nha khoa trở thành nỗi ám ảnh của Baek Hyun. Trời đất. tưởng tượng tới mấy cái khoan, kiềm là Baek Hyun bắt đầu nổi hết cả da gà luôn rồi

“Nhanh lên đi, sắp trễ học rồi đó. Tao nó tới nhà mình từ nãy giờ rồi mà con còn nằm đây” Vừa nói mẹ Baek Hyun còn đạp thêm mấy phát vào mông cậu, Baek Hyun đành phải nghiến rang nghiến lợi mà đứng dậy.
“Dạ, con biết rồi. Mẹ xuống trước đi, con xuống liền.” Baek Hyun mặt mày buồn thiu đi vào phòng tắm
.
.
.
“BaekHuyn yêu dấu, cậu còn giận mình hả?”  Tao lấm lét nhìn sang Baek Hyun.
“Ai mà dám giận cậu, cậu mỏng manh dễ vỡ lắm mà.” Baek Hyun phẩy tay không thèm nhìn mặt Tao, cứ thế mà đi thẳng một mạch.
“Thôi mà, đừng giận mà. À mình mua kính cho cậu rồi đây, cậu đeo xem nhìn rõ không?” Tao vội vàng lấy kính trong cặp ra đưa cho Baek Hyun.
“Oh, cậu không nói xém nữa mình quên mất cái vụ kính rồi… Oh, nhìn rõ lắm. Cám ơn.” Baek Hyun nhận kính từ tay Tao, đeo lên mắt mình.
“Có gì đâu, mình làm hư kính của cậu mà. Học xong mình đi chơi đi, lâu rồi mình chưa đi chơi khu vui chơi rồi.” Tao chạy theo Baek Hyun.
“Mình phải về học bài nữa.”
“Lâu lâu mới đi mà. Mình không muốn về nhà sớm đâu, bị bắt tập thêm nữa. Đi mà, năn nỉ đó.” Tao bắt đầu kì nhèo.
“…”
“Đi đi mà. Buing buing.” Tao bắt đầu giở chiêu cuối cùng của mình ra.
“Thôi được rồi, đi nhanh đi, sắp trễ học rồi.” Và đương nhiên Baek Hyun luôn luôn bó tay với cái trò này của cậu ta.
“Mình yêu cậu nhất quả đất này luôn.” Tao thấy Baek Hyun bắt đầu có dấu hiệu đồng ý liền ôm chầm lấy Baek Hyun.
“Thôi, bỏ ra dùm cái đi, thiên hạ đang dòm kìa.” Baek Hyun buồn cười, cố dùng tay đẩy Tao ra.
“Họ dòm kệ họ, mình yêu cậu mà hahaha.” Tao cười khoái trá.
.
.
.
Giờ ra chơi
“Bacon ơi, mình đói chết luôn rồi, mình sắp thăng thiên luôn rồi.” Tao bắt đầu càu nhàu
“Đói thì đi ăn đi, than thở cái gì?” Baek Hyun vừa dọn sách vở vừa cầm quyển sách đánh vào người Tao, cái tên học không bao giờ học, suốt ngày chỉ biết ngủ, chỉ có giờ đi ăn là sống sót thôi.
“Không biết bữa nay dưới nhà ăn có gì ngon không ha?” Tên kia bắt đầu chảy nước miếng khi nghĩ tới món ăn ngày hôm nay.
“Ngon hay không thì cậu vẫn ăn ngon lành mà. Lúc nào cũng ăn mà sao cậu không tăng thêm kg nào là sao?” Baek Hyun cúi xuống nhìn lại cái bụng mỡ của mình.
“Tại vì gen nhà mình là gen trội nên có làm gì thì tướng của mình cũng vẫn đẹp như bình thường thôi, mình đẹp tự nhiên mà.” Tao cười khả ố, Baek Hyun liền nghĩ thầm. “Sở thích của cậu ta là tự sướng hả trời, sao mình thấy giông giống ai kia vậy nhỉ?”
Khi chúng tôi chuẩn bị đi ăn thì Kai chạy vào nói. “Bacon à, có người kiếm cậu kìa.”
“Ai vậy?” Baek Hyun hỏi lại.
“Mình không biết, cậu tự ra xem đi.”
Baek Hyun đi ra nhìn thử thì không thấy ai cả, Tao cũng chạy theo ra ngoài, miệng bắt đầu càu nhàu. “Thôi kệ đi, chắc người ta về rồi á. Đi ăn đi, mình đói chết luôn rồi.”
“Ừ, đi thôi.”
Đột nhiên không biết từ đâu có  một tên lạ hoắc tiến về phía Tao và Baek Hyun, hắn chạy tới ôm chầm lấy Baek Hyun. Cậu liền hét lên.
“Này này cậu làm cái trò gì vậy. Bỏ tôi ra, cậu là ai vậy?”
“Sao vậy baby, quên anh rồi à?” Chan Yeol thả lỏng tay, anh cúi xuống nhìn người trước mặt mình.
“Tôi có biết anh sao?” Baek Hyun vẫn còn đang thắc mắc không biết tên điên này từ đâu chui ra, đã thế lại còn ôm chầm lấy cậu như quen từ lâu lắm rồi vậy.
“Ách, hôm qua em tỏ tình với anh mà giờ em quên anh rồi à?. Ủa mà em cận hả? Khác hẳn hôm qua nhỉ, nhưng mà nhìn em đeo kính cũng dễ thương đó.” Chan Yeol cười, tay nhéo nhéo má của Baek Hyun.
“Không lẽ… Hôm qua anh nói sẽ tìm tôi là thật ư?” Người Baek Hyun bắt đầu hóa đá, hóa ra người mà hôm qua cậu tỏ tình nhầm. Cậu không ngờ hắn lại tới tận lớp để tìm cậu
“Nè, em sao vậy.Sao lại khóc? Em là người yêu của anh mà, anh tìm em là chuyện bình thường mà. Đừng cảm động như vậy chứ, em làm anh vui quá.” Nụ cười trên môi Chan Yeol càng lúc càng sâu hơn.
“Huhuhu vui cái con monkey.” Baek Hyun khóc thầm trong bụng.
“Cậu làm như vậy em ấy đau đấy, mặt người chớ có phải gấu bông đâu mà cậu nhéo qua nhéo lại nãy giờ vậy?” Kris từ  sau lưng của Chan Yeol bước ra, khiến tim của Baek Hyun lại đập như bắn súng liên thanh. Tại sao? Tại sao cậu lại tỏ tình nhầm người chứ. Kris, anh ấy lúc nào cũng điềm tĩnh, dịu dàng, tốt bụng như vậy… Chả bù cho tên này.
“Em có sao không, mặt em đỏ hết rồi đây này?” Kris cúi xuống nhìn Baek Hyun, vuốt nhẹ má cậu làm tim Baek Hyun như muốn nổ tung.
“Dạ… dạ … em không sao.” Baek Hyun ấp úng trả lời.
“Tránh  xa người yêu của tui ra. Ai cho cậu thả dê em ấy chứ.” Chan Yeol đứng chắn trước mặt Baek Hyun, không cho hai người tiếp tục nói chuyện
“Tôi biết rồi, tôi không them cướp người của cậu đâu. À Baek Hyun, em có đói không? Đi ăn với tụi anh nhé.” Kris mỉm cười dịu dàng.
Chưa kịp đợi Baek Hyun trả lời thì Tao ngồi bức xúc nãy giờ vì phải ngồi chờ đã lên tiếng.
“Thôi đừng nói nữa được không? Đi ăn nhanh nhanh đi, đói gần chết rồi nè. Mấy người định giết người hả?”
“Thôi mình đi ăn thôi baby.” Chan Yeol lôi Baek Hyun đi, mặc kệ sự khó chịu hiện rõ trên khuôn mặt Baek Hyun.
.
.
.
Tại nhà ăn.
“Aaaaaaaa mở miệng ra anh đút cho.” Vừa nói Chan lựu đạn đó vừa đút nguyên muỗng cơm vô miệng Baek Hyun.
“Um …ám…ơ…” Baek Hyun trệu trạo nuốt cơm, miệng ấm ớ trả lời.
“Có vậy mà cũng cám ơn, em dễ thương vậy sao anh chịu nổi.” Chan Yeol vỗ nhẹ vào hai má của Baek Hyun.
“Thôi, đủ rồi hai người có cho tui và mọi người ăn cơm không hả?” Cả Tao và Kris đều cùng hét lên, tưởng trên đời này chỉ có hai người là yêu nhau thôi sao?
“Tụi tui yêu nhau mà, ai có quyền cấm chúng tôi chứ.” Vừa nói Chan Yeol lại vừa đút thêm cơm cho Baek Hyun làm cậu khóc không ra nước mắt, Kris sẽ nghĩ về cậu như thế nào chứ. “Tại sao cuộc đời tôi lại khổ như thế này chứ, ông trời tui ghét ông.” Baek Hyun vừa chửi thầm xong, trên trời liền cho ngay một quả sét, có cần phải quá đáng như vậy không chứ…
.
.
.
“Cậu hại mình rồi thấy chưa, Kris sẽ nghĩ mình như thế nào đây. Cuộc đời mình rồi sẽ đi về đâu đây.” Cầm lấy cổ Tao lắc lắc, Baek Hyun nói trong nước mắt.
“Mình  xin lỗi, mình cũng đâu làm gì được đâu. Thôi mình đi chơi đi, lần này mình khao.” Tao giả vờ áy náy vỗ vỗ đầu Baek Hyun, cậu đâu có ngờ Baek Hyun lại cận nặng tới mức đó đâu. Lúc mà cậu xoay Baek Hyun về phía tên Kris, quả thật là Kris đứng đó thật, ai ngờ lát sau Chan Yeol lại đến tới đứng chỗ đó, còn Kris thì lại đi về phía cậu đang đứng để lấy nước cho Chan Yeol đâu.
“Đi mua vé với đồ ăn đi. Nhiều vô, không tôi chém cậu đó.” Baek Hyun nheo mắt đe dọa Tao.
“Được rồi, mình đi liền đây.” Tao vội bỏ chạy trước cơn thịnh nộ của Baek Hyun.
Đứng chờ cả 30 phút rồi mà Baek Hyun vẫn không thấy bóng dáng của Tao, cậu đang định đi kiếm Tao thì tôi nghe tiếng hét của Tao từ đằng xa.
“Baek Hyun, mau chạy đi.”
“Sao vậy, sao mà hớt hả vậy. Ma đuổi hả?” Tuy không hiểu gì nhưng Baek Hyun vẫn vội vã bỏ chạy.
“Lo mà chạy đi, tụi nó đang rượt theo kìa.” Tao vừa thở vừa nói.
“Là sao, ai rượt cậu?” Baek Hyun khó hiểu hỏi lại
“Chạy trước đi nói sau.”
END CHAP 2

[Longfic|SA][T][EXO] CHẾT, NHẦM RỒI (Hoàn)

Chap 1

Hôm nay Baek Hyun quyết định sẽ tỏ tình với người ấy. Hic, có phải cậu là người xui xẻo nhất quả đất này không ?  17 năm, có hai mối tình nhưng mà có điều…
Tại sao?
Với ai cậu cũng dành hết tình cảm cho họ nhưng họ lại đá bay cậu chỉ sau hai tháng quen biết. Cả hai người đều kết thúc cuộc chia tay chỉ bằng một câu duy nhất. “Có quỷ mới thèm yêu cậu.”
Baek Hyun gào thét điên cuồng trong lòng.
“Huhuhu, tại sao? Có ai giải thích dùm tôi không? Tôi cũng muốn tìm tên quỷ đó lắm chứ…”
Thôi quên đi, quay lại vấn đề chính. Mặc kệ những thương tổn về tình cảm đó, Baek Hyun vẫn quyết định sẽ tỏ tình với người ấy. Cứ tưởng là sau khi bị đá hai lần cậu sẽ không thể yêu được nữa nhưng lần đầu tiên nhìn thấy cậu đã thích anh ấy mất rồi. Và theo Baek Hyun biết thì anh ấy tên là Kris. Và trong buổi tiệc mùa xuân ngày hôm nay, Baek Hyun sẽ nói hết những tâm sự của mình cho người ấy nghe.
.

.

.
“Tao à, hôm nay nhìn mình ổn chứ.” Baek Hyun vừa nói vừa chỉnh lại trang phục của mình.
“Đẹp trai lắm, mình chắc cậu ta sẽ đổ cậu ngay thôi. Style này hợp với cậu lắm đấy, tin mình đi.”  Vừa nói Tao vừa tự vỗ ngực mình thật mạnh, dĩ nhiên sau đó là một tràng ho không dứt.
“Oh, nhưng mà…” Baek Hyun vẫn lo lắng không ngừng, cậu cúi gằm mặt xuống.
“Nhưng nhị  gì nữa đây?” Tao nhíu mày, cậu cúi  đầu xuống nhìn Baek Hyun đang không ngừng vò gấu áo của mình.
“Mình run quá, có khi nào…” Cậu sợ mộng đẹp do chính cậu xây dựng nên sẽ dễ dàng vỡ trong một tích tắc… Nếu như anh ấy từ chối cậu, cậu còn mặt mũi nào mà gặp mọi người nữa chứ, dù sao người ta cũng là hot boy của trường, còn cậu… chả là gì cả.
“Nè, không được nói gở nha. Cậu chuẩn bị từ lâu rồi mà. Không sao đâu, cố lên. Cậu ta đang đứng đằng kia kìa.” Nói rồi cậu Tao liền xoay người Baek Hyun quay về phía một thanh niên cao ráo đang đứng uống nước ở phía trước.
“Thôi thôi, mình về đây. Mình sợ lắm.”  Vừa nhìn thấy anh tim Baek Hyun liền đập thình thịch, chân cũng muốn nhũn ra luôn rồi.
“Nè nè, bỏ về là sao. Baek Hyun, cậu đứng lại cho mình. Ưm, bỏ kính ra đi, nhìn ngố lắm… Ok được rồi.” Nói là làm, sau một hồi xoay Baek Hyun mấy vòng liền Tao liền lấy đi cặp kính của tôi và bẻ làm đôi trước sự ngẩn người của Baek Hyun.
“Kính… của… tôi… Cậu biết nó đắt lắm không hả?” Baek Hyun lắp bắp nói khi thấy cặp kính yêu quý của mình đang nằm chễm chệ dưới đất trong tình trạng bị gãy làm đôi.
“Bao nhiêu lắm đâu, mình đền là được chứ gì?”
“Nhưng mình không thấy đường…” Baek Hyun là một tên mọt sách cho nên bị cận là việc khó tránh khỏi, lúc nào cũng sách vở, biểu sao mấy tên người yêu trước của cậu ta lại không chán cho được.
“Mục tiêu đang ở phía trước cậu đó. Đi thẳng là được rồi. Cậu chuẩn bị hết rồi mà.” Tao thở dài, cậu cố gắng cổ vũ cho Baek Hyun.
Baek Hyun suy nghĩ. Đúng vậy, vì việc này cậu đã tự chuẩn bị nguyên một bài diễn văn để tỏ tình với Kris rồi. Không những vậy Baek Hyun còn tập dợt gần cả trăm lần nữa, đến nỗi giờ ngay cả một dấu chấm dấu phẩy cậu cũng nhớ nó ở chỗ nào.
Tao đột ngột đẩy mạnh Baek Hyun, sau đó còn đắc ý mà phất phất tay với cậu, còn tiện thể hôn gió mấy cái. Nhưng mà khi bỏ kính ra trước mắt Baek Hyun cảnh vật chỉ là một mảnh mờ mờ.
“Cái dáng cao cao kia rồi, bình tĩnh mày làm được mà. Cố lên,phía trước thẳng tiến”. Và Baek Hyun cứ đi thẳng cho đến khi đầu cậu đụng cái bốp vào cái gì đó cứng cứng. Baek Hyun mở to mắt nhìn lên trên thở phào, cậu giả vờ. “Ách… Xin lỗi.”
“Không sao.” Người đó mỉm cười với cậu.
“Mình có chuyện muốn nói với cậu… Cậu có thể…” Khỏi cần soi gương cũng biết bây giờ mặt Baek Hyun đỏ đến mức nào rồi. Baek Hyun ngượng ngùng nói.
“Có thể, cậu nói đi.”
“À… chuyện là… mình…” Baek Hyun cảm thấy cả người mình lạnh hết cả lên, tay chân run cầm cập. Hay thật, bao nhiêu chữ rụng sạch sành sanh rồi.
“Cậu sao vậy?” Người đó cúi xuống nhìn cậu, lo lắng hỏi.
“Mình thích cậu lắm, cậu làm người yêu mình được không?” Cậu sững người một chút, sau đó một mảng đỏ hồng lan từ vành tai đến tận cổ, lắp bắp nói. Baek Hyun nghĩ thầm, giả sử nếu như lần này thất bại, cậu thề là cậu sẽ không bao giờ yêu đương gì nữa cả.
“Ừm, được thôi, khi nào chúng ta hẹn hò đây?”  Người đó  nhanh chóng đồng ý làm Baek Hyun sửng sốt vô cùng.
“Nhanh vậy ư?” Baek Hyun trố mắt ra nhìn, mặc dù có trố ra cỡ nào thì cậu vẫn chả thấy cái gì.
“Chứ em còn muốn gì nữa. Nếu không thì thôi vậy.” Người đó tựa tiếu phi tiêu, cầm lấy tay Baek cười dịu dàng.
“Không… ý em không phải vậy…” Baek Hyun áy náy nhìn xuống tay mình, trong lòng gào thét vì sung sướng.
Đột nhiên từ xa cũng có một chàng trai cao cao chạy về hướng chúng tôi
“A, Chan Yeol đây rồi. Nước của cậu đây. Ai đây, nhìn dễ thương quá ha?”
“Này tránh xa ra, người là của tôi đấy. Hahaha anh đây mới được tỏ tình đấy.” Chan Yeol tự mãn, cười lớn nhận ly nước từ tay người kia.
“Ghê thật, mới đi học được một tuần mà đã có người tỏ tình rồi.” Kris bật cười trước sự tự tin của Chan Yeol.
“Bình thường thôi, cậu biết sức hút của tôi mà . Cậu tưởng chỉ có một mình cậu là nhiều người theo đuổi thôi ư, Kris.Anh đây cũng đẹp trai lắm nhá!”  Chan Yeol cười to, tay kia thì kéo Baek Hyun vô người mình.
Cả người Baek Hyun như bất động khi nghe hai người nói chuyện. Hình như có sự nhầm lẫn nào ở đây thì phải? Chết rồi, cậu tỏ tình với Chan Yeol gì đó chứ không phải Kris ư.Thôi rồi, lần này đi tu chắc luôn.
“Chan Yeol, tôi…” Baek Hyun có chút  xấu hổ, vội vàng đứng cách xa người Chan Yeol ra.
“Không có gì phải ngại đâu,kệ tên điên này đi. Mà em tên gì vậy nhỉ?” Chan Yeol không để ý, quay qua hỏi Baek Hyun.
“Baek Huyn… à chuyện này…”
“Mà em bao nhiêu tuổi rồi nhỉ?” Tiếp tục hỏi.
“17… Tôi muốn nói với anh là…”
“Vậy là nhỏ hơn anh rồi. Mà em học lớp nào vậy?”
“E6.”
“Vậy đi, mai anh sẽ qua lớp em. Thôi em ở lại chơi, anh về nhà có việc đã. Kris , tôi cấm cậu lảng vảng bên người yêu tôi đấy.” Chan Yeol cúi xuống xoa đầu Baek Hyun một cái rồi vội vã đi.
“Biết rồi, về sớm vậy.Thôi biến dùm cái đi, chật chội quá.”  Nói xong liền hất đầu về phía cửa, ngữ khí hoàn toàn không chút khách khí.
“Cái tên này… Thôi đi đây.Bye bye người đẹp của anh nhá.”
Ngay cả một câu nói cũng không cho mình nói rồi tự nhiên đi về là sao.Kiểu này chết chắc rồi, Baek Hyun cứ thế đứng trơ mắt ra mà nhìn tên kia tự nhiên đi về.
Kris khẽ vỗ vai Baek Hyun nói. “Cái tên này, dám vứt người đẹp ở đây rồi về, không sợ người ta ăn cướp à. Em là Baek Hyun đúng không, em muốn uống chút nước chứ??
“Dạ cám ơn anh.” Baek Hyun nhận ly nước từ tay Kris, cậu ngượng ngùng nói.
“ Em ở đây chơi nha, anh qua kia chút.” Kris cười nhẹ rồi đi về phía hội trường.
Kris vừa đi thì Tao cũng vừa chạy đến. “Sao rồi?”
“Sao trăng cái gì? Tại cậu hết đấy.” Baek Hyun khóc không ra nước mắt, ngồi bệt xuống dưới đất
“Tại sao lại tại mình?” Tao ngớ ngẩn hỏi lại.
“Tại cậu lấy kính của mình, mình không thấy đường .Tỏ tình với nhầm người rồi.” Baek Hyun chụp lấy cổ áo Tao, gào thét không ngừng.
“Um… Hả? Cái gì nhầm người á?” Tao giật mình nhìn Baek Hyun.
“Chớ gì nữa, bắt đền cậu đấy. Giờ mình phải làm sao đây?”
“Mà cậu tỏ tình với ai?” Tao hỏi lại.
“Chan Yeol, bạn của Kris.Tại cả hai đều cao cao… mà mắt mình thì nhìn không rõ.” Baek Hyun mếu máo ngồi xuống lượm kính của mình lên.
“Hahaha vui vậy.” Khi thấy ánh mắt hình viên đạn của Baek Hyun, Tao đành phải nhịn cười tới mức nội thương. “Thôi đừng nhìn nữa, không cười nữa. Chan Yeol… nghe nói cũng thuộc dạng nổi tiếng đó, mới vô trường mà đã có nhiều người theo đuổi rồi. Cũng đẹp trai mà, không sao đâu. Cái này gọi là… cái gì ấy nhỉ… À mèo mù vớ cá rán…”
“Cậu có thôi không, thôi tôi về đây. Chết tiệt.” Baek Hyun đạp Tao mấy cái rồi quay lưng đi, nãy giờ cậu mất mặt muốn chết rồi, cậu không muốn ở đây chấp nhận sự thật đau thương là cậu tỏ tình nhầm người nữa.
“Thôi mà đừng giận mà, mình mỏng manh dễ vỡ lắm. Để mình về chung với cậu.” Tao nói với theo rồi vội chạy theo Baek Hyun.
End chap 1

Thứ Ba, 2 tháng 9, 2014

Tôi đã lớn khôn

Một buổi sáng thức dậy, tôi nhìn bóng mình trong gương rồi ngỡ ngàng với chính mình. Tôi đây ư? Đâu rồi cái hình ảnh con nhỏ thấp bé, nghịch ngợm, suốt ngày chạy lăn xăn khắp nhà... Trước mắt tôi giờ đây là một cô gái cao lớn, khoẻ mạnh, đầy tự tin và có phần chững chạc. Tôi đã lớn rồi sao?

Tôi thấy mình đã khôn lớn.

Có lẽ, theo năm tháng, suy nghĩ của con ngưới cũng có phần thay đổi. Tôi không cón thích những nơi quá ồn ào, đông đúc; không còn thích những game điện tử mà tôi từng nghĩ sau này lớn sẽ dảnh hết thời gian để luyện tập; không còn thích những cuốn truyện tranh vớ vẩn hay sưu tầm đĩa của những bộ phim hoạt hình... Tôi thích những gì trầm lắng hơn, sâu sắc hơn. Tôi bắt đầu viết nhật kí, vẽ tranh khi vui cũng như khi buồn; tôi sẵn sàng vắt sạch nước mắt khi xem một bộ phim hoặc một cuốn sách cảm độnghay dành hàng giờ ngồi ngắm một cơn mưa buồn về chiều quen thuộc trên mảnh đất cao nguyên Đà Lạt. Chỉ vài năm trước thôi, tôi sẽ sẵn sàng làm bất cứ việc gì đơn giàn là vì tôi muốn mà không cần biết hậu quả sẽ ra sao. Nhưng bây giờ, mỗi lời nói, mỗi việc làm đều được tôi suy nghĩ, chọn lọc kỹ càng. Lẽ nào, tôi đạ lớn rồi sao?

Tôi thấy mình đã khôn lớn.

Trước đây, tôi đã từng làm ba mẹ phải buồn, rất buồn và vô cùng thất vọng, lúc đó tôi không hề có ý thức về việc tôi làm tổn thương họ ra sao. Còn lúc này đây, nếu cho tôi một đề văn " Nếu có một điều ước bạn sẽ ước gì?" tôi sẽ đặt bút mà viết không cần suy nghĩ, tôi ước có thể làm thời gian quay trở lại để tôi sửa chữa mọi lỗi lầm ngốc nghếch tôi đã gây ra, tôi thực sự ý thức được việc tôi làm gây tổn thương những người yêu thương tôi đến nhường nào.

Tôi thấy mình đã khôn lớn.

Có ai đó đã hỏi tôi:" Bạn nghĩ gì vế tương lai của mình?" nếu là trước đây, tôi sẽ sẵn sàng trả lơì: việc tương lai thì cứ để sau này hãy tính, suy nghĩ nhiều chỉ thêm nhức đầu. Nhưng giờ đây, tôi biết, tất cả những gì tôi học được, làm được hôm nay có ảnh hưởng rất lớn, nó là nền móng vững chắc, là chiếc chìa khoá để tôi mở cánh cửa tương lai của chính tôi. Phài chăng, tôi đã lớn?

Tôi thấy mình đã khôn lớn không chỉ về thể chất mà là trong cả tâm hồn. Tôi thấy mình khôn lớn trong từng suy nghĩ, từng lời ăn, tiếng nói, cả trong cách cảm nhận cuộc sống. Ai cũng từng mắc lỗi, nhưng người chiến thắng là người không chạy trốn mà sẵn sàng đối diện, sẵn sàng sửa đổi. Tôi đã lớn lên từ sự nghiêm khắc có phần độc đoán của ba, tình yêu thương dịu dàng của mẹ. Có lẽ, tôi đã lớn thật rồi.

Mẹ của con

Sống trong một cuộc sống yên bình và hạnh phúc, tôi thật tự hào để kể cho các bạn nghe một câu chuyện " cổ tích đương thời". Câu chuyện kể về 1 con người vĩ đại. Người ấy như bà tiên cho tôi ấm no, như vầng trăng soi sáng con đường tôi đi, như người thầy dạy tôi tri thức. Các bạn biết đó là ai không? Mẹ tôi đấy! Người sống mãi trong lòng tôi! Mẹ yêu!

Mẹ tôi năm nay đã ngoài bốn mươi tuổi. Trán mẹ có nếp nhăn, da mẹ có chấm đồi mồi. Nhưng trong lòng tôi, mẹ còn trẻ, trẻ lắm. Mái tóc mẹ đen tuyền, mượt mà phủ lên đôi vai. Qua năm tháng, vai mẹ đã gầy. Cũng bởi chính đôi vai ấy đã gánh vác hàng ngàn việc lo cho gia đình tôi.Sâu thẳm trong đôi mắt hiền từ, phúc hậu kia là tình thương yêu, là trìu mến mẹ dành cho chúng tôi. Trên đôi môi của mẹ dường như luôn nở 1 nụ cười âu yếm, thúc dục tôi fai cố gắng học tập. Giờ đây, bàn tay gầy gầy xương xương của mẹ đã xuất hiên vết chai sạn. Vết chai sạn như ẩn chứa hai chữ " thương con". Vì thương tôi, mong cho tôi có 1 cuộc sống tốt đẹp mà mẹ fai làm lụng vất vả, ko kể tàn fai nhan sắc... Ôi! tôi thầm cảm ơn mẹ nhiều lắm. Tình thương mẹ dành cho tôi ấm áp như 1 dòng sông bồi đắp những bến bờ xa vắng, như nước mắt chảy trong nguồn, như suối xanh cuốn bao bụi mờ.

Khi vừa mói lọt lòng, mẹ cũng là ng` trao cho tôi dòng sữa ngọt lành. Dòng sữa ấy trong tôi giờ đây vẫn mãi lắng đọng; như chất keo hàn gắn tình cãm giữa mẹ và tôi. Để rồi một ngày, tôi sẽ mãi ko quên nó. Tôi vẫn nhớ như in tuổi thơ của mình gắn liền với mẹ. Một tuổi thơ yên bình, nhiều niềm vui và kỉ niệm, cũng có những giọt nước mắt. Nhớ lắm cái ngày đầu chập chững tập đi. Mỗi lần ngã, tôi lại đc mẹ ôm vào lòng. Như 1 chú chim non tập bay, mẹ đã khích lệ tôi:" Con yêu của mẹ giỏi lắm!". Rồi những mùa hè nắng nôi bên chiếc võng đong đưa. Mẹ đã ru tôi. Câu hát thuở nào sao mà trầm ấm, ngọt ngào đến thế. Quê hương thân yêu của tôi đẹp lên rất nhiều qua tiếng hất của mẹ. Rồi cho đến khi tôi học lớp 1, mẹ vẫn luôn sát cánh bên tôi. Mẹ đã chuẩn bị cho tôi rất nhiều thứ.... Mẹ mong cho tôi học tốt, đạt đc điểm cao. Vậy là qua nhiều năm, tôi đạt đc nhìu thành tích tốt trong học tập. " Cảm ơn mẹ!". Tôi dường như chỉ biết nói vậy mà thôi. Mẹ đã dạy tôi làm nhiều việc trong gia đình. Rửa đc chén, quét đc nhà, nấu dc cơm... là những thành quả mà tôi học đc ở mẹ. Trong gia đình, mẹ tôi là 1 ng` vợ đảm đang, là 1 ng` mẹ hiền và là 1 " kho tàng sống" quý báu. Nếu các bạn đc thưởng thức nh~ món ăn do mẹ tôi nấu thì chắc chắn bạn fai thốt lên cái cảm giác tuyệt vời. Đối với tôi, nh~ món ăn ấy ko chỉ ngon đơn thuần mà nó còn chan chứa tình cảm sâu nặng mà mẹ dành cho tôi, cho nh~ ng` thân yêu. Nhớ làm sao những lời mẹ dạy về lòng yêu thương ng`" sống trên đời sống, cần có 1 tấm lòng". Nhờ vào lời dạy dỗ mà đôi khi tôi đã làm đc nh~ việc có ích....

Ngồi 1 mình bên khung cửa sổ, nhìn nh~ khóm xương rồng mẹ trồg. tôi lại nhớ.. nhớ lắm lời mẹ nói": Mẹ mong cho con khỏe mạnh, cứng cáp, ko 1 loài sâu bọ nào có thể đụng đến cây xương rồng ấy"............

Câu chuyện cổ tích đương thời của tôi quả là có ý nghĩa fai ko các bạn? Mẹ tôi đúng là bà tiên, là vầng thái dương, là kho tàng sống. Tôi biết ơn mẹ nhiều lắm. Tôi sẽ cố gắng học tập tốt, làm dc nh~ việc có ích để ko fu lòng cha mẹ.

" Riêng mặt trời chỉ có 1 mà thôi
và mẹ tôi chỉ có 1 trên đời